Công ty rác, toàn những kẻ nịnh bợ để sống sót qua ngày, trong công việc thì dựa dẫm, trong cuộc sống thì đeo bám để làm mình có giá trị. Vì để thể hiện giá trị của mình, họ có thể hại, đâm sau lưng bán đứng, đặt điều nói xấu bạn với quản lý. 1. Lê Thị Quý Ngọc giám đốc chuỗi mà ng* dốt, côn đồ chợ búa, dựa hơi, đ*o bám LHH ceo công ty. 2. Trịnh Thị Phượng nhân viên công ty, chị Phượng là người đã có chồng, làm vợ làm mẹ nhưng đói khác địa vị, một mặt ghét chị Ngọc và đi nói xấu chị Ngọc lum la nhưng khi đã xa cơ lỡ vận chị vẫn muối mặt đi xin người khác cơ hội việc làm. Đi làm thì không khác gì 1 con ch* già trong cửa hàng, đi theo liếm láp người này đến người khác. Việc đ*o gì đ*o có liên quan đến chị chị cũng can thiệp vào làm v* cho bằng được. Nếu có 1 cơ hội trẻ lại thêm khoảng 10 tuổi, dám ràng chị cởi luôn quần ra cho CHT chơi trong nhà để được đảm bảo địa vị trong công việc. Người phụ nữ hôi thôi, thúi hoắc, tồi tệ, bẩn thỉu, nhỉ mọn con đàn bà mất nết. Chị a dua với những ai đúng về phía mình, để cô lập và bịa đặt gi*t chết người khác sau lưng. Có hai người con nhưng luôn miệng rủa con chị Ngọc là không có đức. Không biết dùng từ gì để nói về sự tồi tệ của chị, người hôi thối vô dụng không có trị lại hay thích thể hiện mình già có quyền, có kinh nghiệm. Tuy nhiên chị sống không thua gì cái đóng c*t ch* bên đường, thối tha đến mức ai cũng né. Ngày nào đi làm chị cũng kể chuyện đ* với chồng bao nhiêu cái trên nhà. Đá*h giá, soi mói người này người nọ, nếu có kiếp sau chắc chị làm gái điếm, cho 100 thằng chơi để khoả lập, sự nghiện se* của chị. Chị người mẹ, người vợ mất nết thối tha, đê tiện lòng dạ con đàn bà kém học đưa vô đạo đức mà cũng lấy tiền mua bằng TN Dược sĩ đi làm công ty được thì biết là trường học dạy chị đú với giáo viên cỡ nào rồi. Kinh tởm vãi con đàn bà mùi hôi thúi hoắc!


