
SmartOSC
"Phụng Sồ Giữa Sóng Lửa, Trường Giang Vẫn Còn Dài" Trời đất rộng mà lòng người hẹp, sóng sông dài mà chí kẻ lữ hành chưa định. Bước chân vào SmartOSC, tôi tựa Phụng Sồ buổi đầu chạm Tây Xuyên – nhìn mây phủ non cao, lòng ngỡ đã thấy đường sáng; nhưng càng đi sâu, núi càng hiểm, sông càng sâu, và mỗi bước tiến lại vướng thêm ngàn trùng thử thách. Dự án đầu tiên nơi đây, trong mắt tôi, tựa một trận Xích Bích đương hồi dậy sóng. Bàn cờ dọn sẵn, chiến lược đã bày, lòng người tưởng như vững chãi như Chu Du nắm đại quân. Nhưng Trường Giang chẳng bao giờ yên lặng, và đời nào thiếu những cơn gió nghịch làm chao đảo thuyền to. Lửa chưa bùng mà lòng người đã nặng, kế sách hoàn mỹ nhưng thời thế chẳng hay. Khách hàng tựa Tào Tháo – đầy mưu lược nhưng đổi thay khôn lường; đồng đội tựa quân Thục Ngô – lúc hợp chí, khi phân tán, người tiến kẻ lùi, như dòng nước hai chiều chẳng cùng hướng chảy. Có những ngày, công việc suôn sẻ như thuyền xuôi dòng, đồng đội phối hợp, lòng người đồng tâm, mỗi bước tiến là một hồi thúc đẩy. Nhưng cũng không thiếu những hôm, mọi thứ tựa mây mờ giăng kín, sóng lớn nổi lên từ những yêu cầu bất ngờ, như quân Tào bất ngờ đẩy mạnh trận thế. Lòng tôi tựa như Bàng Thống trong phút dẫn quân qua núi hiểm, vừa thấy vinh quang trước mắt, lại vừa ngờ vực vực sâu dưới chân. Phải chăng lửa lớn chưa cháy vì gió Đông chẳng tới, hay vì chính lòng mình chưa đủ sáng để đón ánh rực rỡ ấy? Những lúc ấy, tôi nhớ lời Vương Dương Minh: “Tâm tức lý.” Lý vốn không ở ngoài, mà nằm trong chính Tâm mình. Gió Đông không đến không phải vì gió thiếu, mà vì lòng người chưa thuận. Tôi chợt nhận ra, thử thách bên ngoài chỉ là phản chiếu của những xao động bên trong; kẻ thắng trong chiến trường lớn không phải kẻ thắng kẻ thù, mà là người thắng chính tâm mình. “Tâm định, mọi gió lớn cũng hóa cơn nhẹ; chí vững, đường xa nào còn ngại hiểm nguy.” Công việc vẫn tiếp tục, mà trận chiến này cũng chưa đến hồi kết. Sóng lớn chưa dừng, lửa nhỏ vẫn cháy, nhưng giữa những thăng trầm, tôi thấy những điều đáng giá. Đội nhóm của tôi, tuy đôi lúc va chạm, lại như lửa vùi trong tro, chỉ cần một cơn gió nhẹ là sẽ bùng lên rực rỡ. Có những lúc chúng tôi tranh luận chẳng hồi kết, mỗi người giữ một ý, nhưng cũng có lúc tất cả cùng gánh vác, vượt qua từng giai đoạn tưởng chừng không thể. Như quân Đông Ngô và Thục Hán trong trận đại chiến, người giữ đất, kẻ lo thuyền, mỗi người đều có vai trò, và chính sự hợp sức ấy tạo nên sức mạnh lớn lao. Nhưng không phải mọi thứ đều lấp lánh. Dự án tựa như dòng sông dài, mà con thuyền đôi khi chỉ là một chiếc độc mộc chòng chành. Những giới hạn về thời gian, nguồn lực và lòng người không phải lúc nào cũng thuận lợi, như quân Chu Du thiếu lương thảo mà phải gấp rút ra trận. Chúng tôi tiến bước không phải vì mọi thứ hoàn hảo, mà vì trong thử thách ấy, ta học cách vượt qua chính mình. Tôi ngộ ra rằng: “Người vững tâm sẽ nhìn khó khăn như cơ hội; kẻ yếu lòng sẽ thấy cơ hội chính là gánh nặng.” SmartOSC, tựa như mảnh đất Tây Xuyên, không dành cho kẻ cầu an. Đây là nơi thử lửa, nơi gió lớn không ngừng, nơi mỗi người phải tự tìm gió Đông cho chính mình, nếu không muốn thuyền mình mãi đứng giữa sông. Nhưng cũng chính vì thế, nơi đây dạy tôi một điều quan trọng hơn: “Lớn không ở chỗ chiến thắng, mà ở cách người ta vượt qua thăng trầm.” Giống như trận Xích Bích năm nào, kết quả không phải là đích đến duy nhất; quan trọng hơn là lòng người giữ được gì, học được gì qua những ngày sóng gió. Sóng lớn không phải để nhấn chìm thuyền nhỏ, mà là để thử xem lòng người chèo lái có đủ vững. Dự án vẫn còn đó, và tôi vẫn như Phụng Sồ giữa lửa, tìm đường vượt qua trận chiến chưa ngã ngũ. Nhưng giờ đây, tôi không còn sợ những cơn sóng bất ngờ, cũng không còn hoài nghi về những thử thách đang chờ phía trước. Tôi hiểu rằng: “Tâm sáng, gió Đông sẽ đến; chí bền, mọi đường dài sẽ qua.” Và dù Xích Bích này chưa biết thắng hay bại, tôi tin rằng mỗi bước đi, dù nhỏ, đều có ý nghĩa trên hành trình dài rộng của mình. Trường Giang vẫn chảy, mà thuyền vẫn chưa ngừng chèo. Tôi như lữ khách giữa trời mây bao la, chẳng nhìn thấy điểm đến, nhưng biết rằng hành trình này đã cho tôi thêm sức mạnh để vững bước trong mọi thử thách sắp tới. “Sông dài không ngại thuyền nhỏ, núi cao chẳng cản lòng người.” Và từ nơi đây, tôi thấy mình, như Phụng Sồ, đã đủ sức vượt qua mọi sóng gió cuộc đời.


