Làm việc trong một môi trường mà người có tâm, có năng lực lại bị xem là "đương nhiên", còn kẻ làm dở, thiếu trách nhiệm lại được dung túng – thật sự là trải nghiệm vừa buồn cười vừa cay đắng. Người giỏi thì lúc nào cũng bị "dí vào chỗ cháy", xong việc thì im lặng như chưa từng nhờ vả. Không một lời ghi nhận, không một cơ hội tương xứng. Trong khi đó, những thành phần lười, chậm, sai lên sai xuống thì được vuốt ve, bao che, và gọi là "đang cố gắng". Đến khi đụng chuyện thì quay qua trông chờ vào người giỏi gánh team. Gánh riết rồi cũng mòn. Tâm huyết không phải là vô hạn. Trách nhiệm không phải là cái cớ để người khác ngồi mát ăn bát vàng.


