Tony Fruit

Tony Fruit

Sản phẩm
151-500
212 Đường 48, Phường 3, Quận 4, Hồ Chí Minh
1.4
65 reviews

Trải nghiệm bị dê tại Tony Fruit Mai Chí Thọ!!!!!!! (xin phép xưng hô một cách đa dạng nhằm thể hiện cảm xúc được rõ nét hơn, hoặc có vài chỗ teencode - sai chính tả) Chương một: Nạnh nùng boy Một năm trước mình làm tại đây. Kể từ ngày đầu nhận việc thì một vài thiết bị máy tính ở phòng mình đã có vấn đề, riêng máy của mình thì tốc độ tải rất chậm do đó mình được chị đồng nghiệp kế bên share contact của Mr. P là IT ngồi ở VP 212 như một vị thần. Chị thấy có review sương sương là "thằng này nó ngáo lắm, dễ thương, nói chuyện lịch sử nhỏ nhẹ là nó giúp à!". Mình kiểu "wtf, IT, kỹ thuật nhận lương hằng tháng, có email fw yêu cầu qua VP bên này hỗ trợ hoặc xử lý từ xa là trách nhiệm công việc chứ bộ tao thỉnh ảnh tao thờ ha gì mà 'GIÚP'". (Ý là cái mindset của tất cả nhân viên lâu năm ở đây đều cùng một kiểu là "THƯỢNG ĐẲNG - LỘNG QUYỀN VÀ KHÔNG HỢP TÁC LÀM VIỆC". Cứ ra vẻ mình làm nhiều năm là coi ai cũng không ra gì, không nhiệt tình với người mới vì sợ thế hệ mới đá họ đi hay sao, cảm giác ở đây như thời phong kiến đó. À, phải gọi là Nửa phong kiến - Nửa tư bản!!! Ok let's go!!!! Lượt một đoạn... Mình nhắn tin, ảnh không rep. Mình kết bạn, ảnh bơ. Line manager mình gửi mail yêu cầu xử lý, ảnh kệ chỉ luôn cha hahaha. Nhưng không biết sao, ít hôm sau ảnh qua, bảo là sửa một loạt thiết bị cho cả VP bên này. À okk cứ cho là vậy đi, ý là nếu không có ai bị sự cố gì là những chiếc máy ở phòng mình cũng kệ á. Chương 2: Dê gái Sửa thì lo sửa đi ba, ngồi sáp sáp lại gần tính đ* tao hả gì??? T né như né tà rồi còn cố ý làm vẻ gợi cảm quyến rũ, chắc ảnh tưởng ảnh là Song Seung Hoen hay Ok Taecyeon. Hong má, ảnh xấu ẻ. Má đầu hơi hói, tóc ướt bết lù xù không chải, mặt thì đen, da thì sần sùi, râu rỉa không tỉa, miệng thì ứ nước miếng quanh mép, tay chân thì múa qua múa lại (chắc định quơ trúng gì rồi bảo vô tình ha sao). À quan trọng hơn là outfit nó bị ấy, vô trại tâm thần tao nói còn thời trang hơn ảnh. Mặc áo thun (cái kiểu xinloi áo anh hơi giãn), quần thể dục (ê áo giãn, rộng mà quần kiểu bị xù lông mà giãn giãn, mỏng mỏng), đi dép lào. Mà đặc biệt là ảnh ngồi xuống bị lộ quần sịp, ê nhưng tao thấy cái lưng quần xì nó bị giãn luôn nha trời (nó đập trước mặt tao vậy á chứ tao nhìn xong tao mắc ói). Nói thiệt, bộ đồ này chắc ảnh mặc hai lần à: Lần chống Pháp, lần chống Mỹ =))) Đại khái là ảnh buông mấy câu tán tỉnh mình, tay nhấp chuột mà giả vờ chạm tay mình. Thi thoảng nhìn qua để xem phản ứng mình, hỏi này ghẹo kia mà chị trơ cái mặt chị ra. Lúc chờ máy mình restart cũng tốn chút thời gian thì ảnh dạo một vòng qua các line khác, cũng cái bài ấy dê người khác nhưng có vẻ ngoài một vài nhân viên mới lịch sự trả lời xã giao với ảnh thì ai cũng rành ảnh 8 câu vọng cổ đó. Tôi vì mình có thể là mục tiêu chính của ảnh hôm nay nên ảnh dạo xong chán chê rồi lại quay qua chỗ mình, đúng lúc máy cũng vừa xong. Anh đứng mà cứ đẩy ghế đung đưa, sau lại ngồi áp sát, nếu không ngồi ghế thì khi mình ngồi ghế thao tác với máy thì ảnh cúi người xuống muốn dê mình. MÁ, hôi chua nha! Ý là không phải hôi nách mà mùi hôi chua của mồ hôi đồ á, tao né ra liền má. Chương 3: Má khúc này tao chịu hết nổi rồi tao đứng lên, tao né ra liền, bị hôi quá chịu không nổi á mọi người. Thế là, tao tạm dạt ra xa tí. Điện thoại tao vẫn để trên bàn, ảnh tiện tay bỏ vô túi quần luôn bây. Cái quần ảnh xệ nhét vô là thấy liền á trời -.- Ảnh thò tay trộm đồ xong rồi ảnh chạy xuống dưới lầu thật nhanh (ở dưới tao sẽ kể kỹ hơn). 30s thôi là thấy điện thoại tao mất liền, tao hỏi mấy chị đồng nghiệp bên cạnh xem có ai thấy điện thoại tao không, mọi người đều bảo không rồi cũng tìm phụ tao nữa, có chị còn gọi điện thoại tìm nhưng không được. Có một chị làm lâu năm chắc cũng đoán được sự tình là cha đó lấy trộm rồi nhưng cũng không nói gì, vờ nhắc tao là nãy giờ có hai người ngồi bàn này thôi mà. Má tao kiểu rơi vô tâm thế biết ai lấy trộm đồ của mình luôn nhưng không có cách nào đòi lại được. Tao kiểu uất ức như bị chèn ép tại cái công ty này vậy đó. Bực vcl tao chạy đi tìm ổng nhưng mới đó không thấy nữa, ổng ẩn trốn đâu dưới lầu dưới đó. Tao giả vờ báo hành chính máy tao có vấn đề gọi ổng quay lại, lúc này ổng ở ngách nào đó vang tiếng lên nghe điện thoại xong kêu đang về, đúng lúc tao bước xuống nè gặp mặt hãm của ổng liền luôn. Lúc này ổng ú ớ, một tay cầm điện thoại ổng, túi quần thì xệ xuống hình chữ nhật là cái điện thoại của tao. Xong ổng bảo ổng phải về lại VP 212 nhưng tao kéo ổng lại bàn lễ tân nói ổng lên xem lại máy tính của tao, ổng cứ đứng đó đơ mặt ra xong tao nhờ lễ tân nhá số tao giùm lúc ổng bảo đợi ổng đọc mail chút đã. Ơ hay, cái điện thoại tao nó rung xè xè trên đùi ổng kìa, rồi tao mới nói "Anh trả điện thoại cho em đi, không thì em làm lớn lên thiệt nha!". Biết sao giờ, ảnh thẹn thùng móc điện thoại ra đưa tao và bảo là "Hihi anh lấy nhầm điện thoại em hả?". Next =))) Tóm lại không biết động cơ để thực hiện hành vi này của ảnh là gì? Để gây sự chú ý của mình hay là ĂN TRỘM thật nhưng nhìn tướng mạo không đứng đắn. Đúng là trải nghiệm tồi từ đồng nghiệp tới sếp và công ty! Mà nghe nói là ảnh cũng có drama tình ái thè lè với mấy chị đồng nghiệp khác ó =))))