Áp lực – tấm gương phản chiếu đời tôi, Như giấc mộng rực rỡ chớm tàn phai. IT, ô sắc hồng, giờ xa xôi quá, Những ân huệ lặng lẽ hóa trần ai. Mắt tôi nhìn, lòng thầm hỏi chính mình, Gánh nặng đâu chỉ là vật hữu hình. Đau lưng, dạ dày, bệnh trĩ, tinh thần trĩu, Tiếng vọng trong tâm, nhòa mờ như bóng hình. #DITMEWALA, bạn thân yêu của năm, Hashtag vang dội, in sâu chẳng thể dừng. Để thoát ra khỏi gông xiềng mê hoặc, Mới hay đời, tự do vốn phi thường. Hãy yêu đời, dù chông gai luôn vẫy gọi, Từng giọt lệ như sương mai mời chào. WALA ICT, ánh lửa đời tôi tắt, Nhưng mãi khắc sâu, từng thổn thức ngọt ngào. Tôi viết bài thơ này như lời hồi đáp: Hãy biến đau thương thành những vì sao lấp lánh. Chúng ta cùng khổ, nhưng chẳng bao giờ tàn, Đời vẫn tỏa sáng, dưới trời đầy vô hạn.


